Mẹ&Con - Trước đây khi còn là một cô gái độc thân, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc kết hôn, lập gia đình. Hôn nhân với vô vàn nỗi khổ thì có gì mà “ham hố” chứ? Tôi chỉ mơ ước được đi du lịch khắp thế giới, ngắm cảnh, chụp hình và tận hưởng cuộc sống. Nếu có kiếp sau con nhất định không lấy chồng xa Nhắm mắt lấy chồng, ai dè vớ được “cục” kim cương

Trước đây tôi đã từng nghĩ, sau khi kết hôn sẽ không muốn có con…

Tôi không bao giờ muốn có con. Trẻ con thật rắc rối. Chính vì vậy mà tôi đã cưới anh – một người đàn ông có quan điểm tương tự như mình. Thế nhưng đúng là cuộc đời không ai biết trước được điều gì, tôi đã thay đổi suy nghĩ tiêu cực ấy của mình chỉ sau vài trải nghiệm nhỏ nhoi…

Ngày bước vào giáo đường làm lễ thành hôn, tôi và anh vô cùng hạnh phúc. Chúng tôi mang trong mình một niềm tin mãnh liệt rằng tình yêu và tự do là hai điều tuyệt vời nhất. Chỉ có tình yêu nam nữ thôi, không nhất thiết phải có sự hiện diện của những đứa trẻ. Trước đây khi còn là một cô gái độc thân, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc kết hôn, lập gia đình. Hôn nhân với vô vàn nỗi khổ thì có gì mà “ham hố” chứ? Tôi chỉ mơ ước được đi du lịch khắp thế giới, ngắm cảnh, chụp hình và tận hưởng cuộc sống.

Tôi không nói rằng tôi “ghét” trẻ con, tôi chỉ “ghét” khi phải dọn phân, khi dỗ dành chúng khóc lóc inh ỏi hoặc khi phải bưng chén cơm chạy khắp xóm đút cho chúng ăn mà thôi. Một vài người bạn của tôi đã lập gia đình, mỗi lần chúng tôi tổ chức họp lớp hoặc đi đến các sự kiện, khu vui chơi giải trí nào đó thì ôi trời ơi! Bạn sẽ phải nổ tung đầu vì trông coi những đứa trẻ nghịch ngợm ấy mất. Tôi bị ám ảnh bởi điều đó, lại thêm một lý do mà sau này khi lấy chồng tôi nhất quyết không muốn sinh con.

Tôi đã từng không muốn sinh con nhưng bây giờ lại đang rất hạnh phúc với thiên chức này 4

Tôi đã từng nhất quyết không muốn sinh con – Ảnh minh họa

Tuy “ghét” trẻ con là vậy, nhưng tôi có hai đứa cháu nhỏ gọi bằng dì (con của chị gái) và tôi rất yêu quý chúng. Tôi thích những lúc cùng chúng vui đùa, cười nói… Nhưng vì không phải là người sinh ra chúng nên tôi không cần phải chịu đựng trách nhiệm cuộc sống của chúng. Nếu thích, tôi tới nhà và nô đùa cùng các cháu của mình, nếu không thích, tôi không đến. Đó là một sự tự do, tôi chỉ thích có trẻ em như thế. Sinh một đứa con ra phải lo đủ thứ chuyện trên đời, ngay cả bản thân cũng phải hy sinh rất nhiều. Tôi nghĩ vậy nên càng cho quyết định không sinh đẻ của mình là đúng đắn!

Tôi và chồng thống nhất không sinh con để tận hưởng nhàn hạ, tự do mà ông trời ban tặng. Chúng tôi đã mua một ngôi nhà khang trang, thậm chí còn nghĩ tới việc sắm cả phi thuyền riêng để tận hưởng cuộc sống này nữa cơ… Nhưng hai năm sau khi kết hôn, tôi bắt đầu cảm thấy có một sự thay đổi nhẹ trong tâm trí…

Đó là hình ảnh của một đứa trẻ ngây thơ, bi bô nói cười mà vô tình tôi bắt gặp trên đường về. Đó là hình ảnh một người cha dịu hiền, nhẹ nhàng lau nước mắt dỗ dành khi con khóc… nó khiến trái tim tôi đột nhiên nhói lên. Tự dưng tôi muốn dừng lại thật lâu để quan sát, để ngắm nghía những khoảnh khắc đời thường bình dị nhưng vô cùng đáng yêu ấy… Tôi bắt đầu có cảm giác rất lạ, cảm giác muốn chăm sóc cho một đứa trẻ.

Thế nhưng… thật không may mắn rằng cảm giác đó chỉ đơn phương xuất phát trong trái tim một mình tôi, còn chồng tôi thì không. Tôi đánh liều ngồi xuống nói chuyện với chồng, anh rất ngạc nhiên vì trước đây chính tôi là người đề nghị không muốn có con mà? Sau một hồi nói lên suy nghĩ của mình, chồng tôi vẫn nhất quyết giữ lại quan điểm “Không muốn có con” mà trước đây chúng tôi cùng thống nhất. Vì cả hai khá cứng đầu nên chúng tôi đã “chiến tranh lạnh”, giận nhau suốt một thời gian dài sau đó.

Tôi đã từng không muốn sinh con nhưng bây giờ lại đang rất hạnh phúc với thiên chức này 5

Tôi bắt đầu có cảm giác muốn gần gũi với trẻ thơ – Ảnh minh họa

Trong quãng thời gian này, cảm giác làm mẹ cứ dai dẳng lớn dần trong tôi. Vào một buổi chiều khi đi ngang qua khu nghĩa trang sau nhà thờ, tôi bắt gặp ngôi mộ của hai vợ chồng già. Ngôi mộ không có gì đặc biệt, duy chỉ có tấm bia mộ là khác thường bởi thay vì tên người đã khuất, trên đó chỉ có hình và khắc vẻn vẹn dòng chữ “Chỉ có hai chúng tôi”.

Đối với nhiều người, họ có thể cho rằng đây là thứ tình yêu vĩnh cửu, ngọt ngào đến cuối đời vẫn không xa rới nhau… nhưng đối với tôi, tôi cảm thấy buồn kinh khủng. Nằm dưới cỗ quan tài kia chỉ là hai người đã khuất, không gia đình, không con cái… Những tưởng mình hạnh phúc, những tưởng mình tự do… thế nhưng ngay cả khi chết đi, họ vẫn cô đơn. Tôi bật khóc nức nở trước bia đá và nghĩ về số phận mình sau này. Tôi quay trở về nhà, lấy hết can đảm đề nghị nói chuyện nghiêm túc với chồng một lần nữa, rằng tôi muốn có một gia đình với những đứa con theo đúng nghĩa hôn nhân… Thế nhưng anh vẫn không đồng ý, và chúng tôi quyết định giải thoát cho nhau.

Phải rời xa người đàn ông mình hết mực yêu thương quả là điều rất khó khăn. Suốt quãng thời gian dài sau đó tôi sống trong buồn rầu, đau khổ… Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có một điều mà tôi biết chắc chắn nhất: Đó là tôi muốn mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, tôi muốn được làm mẹ!

Vài năm sau khi những nỗi đau buồn, mất mát dần nguôi ngoai… tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Tôi kết hôn với người chồng thứ hai và có những đứa con vô cùng kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi yêu gia đình hiện tại của mình bằng trái tim hoàn hảo hơn sau lần đổ vỡ ấy. Tôi hạnh phúc khi ở bên cạnh chồng và những thiên thần bé bỏng có đôi mắt biết nói cùng nụ cười rạng rỡ mà ông trời ban tặng.

Thỉnh thoảng, mỗi lần nhớ lại chuyện cũ tôi vẫn cảm thấy hơi buồn… thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi. Tôi tự hào vì đã can đảm đứng dậy nói lên suy nghĩ của mình, nói về những điều mình cần, nói về những điều thực sự ý nghĩa với mình trong cuộc sống… Và chính nhờ sự dũng cảm ngày hôm đó, hiện tại tôi đang có một cuộc sống cực kì viên mãn bên chồng và các con…

Trẻ con, chúng đáng yêu lắm. Làm mẹ quả là thiên chức vô cùng cao quý và thiêng liêng, phải không các bạn?

Tags:

Bài viết liên quan