Biến cố
Bé Nguyễn Kim Yến Nhi (bé Ủn) là trái ngọt được đơm kết từ tình yêu đẹp của tôi và vợ là Nguyễn Thị Phượng (SN 1985, quê ở Thanh Hóa). Chúng tôi quen nhau khi cùng ở chung trong một khu xóm trọ tại quận Thủ Đức. Ban đầu, chúng tôi chẳng ưa gì nhau cả. Nhưng “ghét của nào, trời trao của đấy”.
Tụi bạn cứ “ghép đôi”, rồi riết thành thân. Nhất là ngày Phượng bị đau bao tử, tôi tình nguyện chở đi cấp cứu và tận tình chăm sóc thì tình cảm mới dần nảy nở. Yêu nhau được 3 năm, tôi và Phượng kết hôn. Năm 2012 khởi đầu bằng niềm vui nhưng kết thúc bằng nỗi đau vô tận. Đó là khi bé Ủn sinh được 10 ngày thì Phượng bị xuất huyết tử cung. Hôm đó, tôi đi tham gia một sự kiện công nghệ ở tỉnh Bình Dương. Điện thoại ở chế độ im lặng nên tôi không biết là có hơn 20 cuộc gọi nhỡ báo tin là vợ đang phải cấp cứu. Khi biết tin, tôi vội vã trở về thành phố.
Chỉ 40 km, nhưng chuyến xe đó chưa bao giờ dài đến thế. Tới bệnh viện, bác sĩ cho biết cơ hội thành công rất thấp. Đêm đó, tôi nằm cạnh bên vợ. Cái nắm tay thật chặt và ấm. Nhưng hy vọng cứ cạn dần như những hạt cát trong đồng hồ đang vơi đi theo thời gian. Và cô ấy đã chìm vào hôn mê rồi ra đi vĩnh viễn.
Đó cũng là ngày cuối cùng mà bé Ủn được bú dòng sữa ngọt ngào của mẹ. Sự ra đi của người vợ khi tuổi còn rất trẻ, khiến tôi gục ngã, buông xuôi số phận. Nhưng khi lên chùa viếng thăm hương hồn vợ, tôi nhận ra rằng, mình phải tự đứng dậy, để sống và đương đầu với gian nan, vất vả. Tôi nguyện sẽ làm tất cả mọi việc vì một mục đích duy nhất là thay vợ chăm sóc con, mang lại cho con gái bé nhỏ tình yêu thương của người cha và cả mẹ.
“Gà trống – con mọn”
Bà nội đòi đưa bé Ủn về quê nuôi dạy nhưng tôi nhất quyết không chấp nhận. Dù bé sẽ được chăm sóc tốt hơn nhưng sẽ sống thiếu tình thương của ba. Bé đã mất mẹ rồi nên không thể sống xa ba. Hơn nữa, cảm giác lo sợ cứ mãi đeo bám tôi. Buổi sáng hôm đó, tôi chỉ rời khỏi thành phố thôi, vậy mà khi quay trở lại tôi đã mất vợ mình. Thậm chí, chúng tôi còn không kịp nói với nhau lời cuối. Vậy còn điều gì sẽ xảy ra nếu tôi để bé Ủn đi ra khỏi tầm mắt của mình xa đến vậy…
Tôi không quan niệm chuyện chăm sóc con là việc riêng của người phụ nữ. Có lẽ, cái cần vượt qua là tâm lý chứ tất cả những việc đó đều dần làm quen được. Bởi vậy, người khác cố gắng 1, tôi phải cố gắng 10. Không biết cách hâm sữa, dỗ dành con khóc… tôi lên các diễn đàn nhờ hướng dẫn.
Lần đầu còn lóng ngóng nhưng sau quen dần và làm tốt hơn. Không biết cách vệ sinh, tắm rửa cho Ủn, tôi nhờ người bạn đến nhà “làm mẫu” rồi ghi nhớ, thậm chí còn chép vào sổ sách kỹ càng. Là “gà trống” nên tôi đã phải tham khảo rất nhiều phương pháp chăm con của Việt Nam, Mỹ, Nhật… Tuy nhiên, bản thân tôi nghĩ rằng, cảm thấy điều gì tốt, phù hợp cho con và bản thân mình thì sẽ áp dụng.
Khi bé Ủn bị sốt, tôi thường không cho dùng thuốc ngay lập tức, bởi đó là phản xạ tự nhiên, mà cứ 15 phút là dùng khăn ướt lau nách, bẹn, cổ và chú ý kiểm tra nhiệt độ thường xuyên. Nếu như sốt siêu vi thường từ 3 đến 7 ngày sẽ tự hết, chỉ có khi sốt lên đến 39 độ C thì cho con đến bác sĩ để khám. Nuôi dạy một đứa trẻ sơ sinh chưa bao giờ dễ dàng.
Giai đoạn từ 3 đến 5 tháng tuổi là giai đoạn “nhạy cảm” của bé. Nhu cầu dinh dưỡng của bé sẽ giảm đột ngột bởi nha chu dưới nướu của bé hình thành nên bé hay chảy dãi, ngứa nướu, cứ đưa núm vú vào là bé sẽ nhả ngay hoặc ngoảnh đi, nếu cố ép thì sẽ làm tổn thương bé. Tình thương, bản năng của người cha đã giúp tôi nhận ra điều đó để có cách giải quyết tốt nhất.
Như ai đó đã nói: Mỗi người đều có cuộc chiến riêng của mình, cuộc chiến của tôi lúc đó là duy trì nguồn sữa mẹ cho con, giữ con luôn cạnh mình. Bởi hễ cứ đưa bình sữa công thức vào là bé khóc và đẩy ra, cố cho bú thì bé nôn đến khi chẳng còn gì trong bụng. Rồi tôi biết đến Hội nuôi con bằng sữa mẹ Việt Nam trên facebook và lên đó xin sữa cho con.
Lần đầu đi xin, không ai để ý. Lần thứ hai, thứ ba thì có một mẹ chịu giúp đỡ. Tôi mừng rỡ vô cùng. Và ngay trong đêm hôm, trời mưa gió, tôi đã chạy xe lên tận quận 2, cách nhà khoảng 20 km để lấy sữa cho con bú. Ủn bú hết rất nhanh số sữa xin được nên tôi phải tiếp tục nhờ bạn bè “vận động” thêm ở các diễn đàn. Rồi người này truyền tai người kia. Ngày nắng cũng như ngày mưa, tôi chạy hết từ quận này sang quận khác để cậy nhờ nguồn sữa của những bà mẹ hảo tâm. Cuối cùng, sữa nhiều đến nỗi tủ lạnh trong nhà không đủ sức chứa. Bé Ủn cũng dần lớn lên từng ngày, khoẻ mạnh.
Dù bận rộn đến mấy, tôi cũng thường xuyên cho con gái tiếp xúc với thiên nhiên, với cây cỏ, thế giới xung quanh. Được cõng con lên cổ chơi trò phi ngựa hoặc nhảy lò cò, bơi lội, thấy được niềm vui, nụ cười nở trên môi con, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi sẽ dành thời gian mọi lúc cho con khi có thể. Tôi chơi đùa với con, trò chuyện, đọc sách, vẽ, hát cùng con.
Không biết phải gọi tên những tháng ngày đã trôi qua là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng chắc chắn đó là một bước ngoặt cuộc đời đối với tôi. Nó thay đổi mọi thứ quanh tôi, thay đổi cách nhìn về cuộc sống, cho tôi những trải nghiệm chiều sâu về tình cảm và tâm lý. Tôi thấy mình điềm tĩnh hơn, bao dung hơn và giờ cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm… mẹ. Ít ra cuộc đời đã không lấy đi của tôi tất cả, tôi vẫn còn Ủn để nhớ, để thương, để quay về nơi bình lặng sau cơn sóng dữ. Tôi muốn nói với bé Ủn rằng: “Cảm ơn con đã níu ba lại để không gục ngã giữa cuộc đời”.