Sinh ra làm phận đàn bà đã là một thua thiệt rồi, thua thiệt về mọi thứ. Đàn ông ấy, có thể có vợ lớn, vợ bé, vậy đàn bà? Đàn bà có thể có chồng lớn, chồng bé không?
Trong xã hội phong kiến, xã hội trọng nam khinh nữ ấy, người phụ nữ bị tước đoạt mọi quyền lợi chính đáng. Họ bị biến thành nô lệ của những ràng buộc nghiệt ngã từ phía lễ giáo phong kiến và những quan niệm lạc hậu: tam tòng, thủ tiết, nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô và số phận họ hoàn toàn phụ thuộc vào tay người khác.
Vậy trong chế độ ngày nay, liệu với quan niệm nam nữ bình đẳng, người phụ nữ có được gia đình và xã hội tôn trọng? Vai trò “to lớn” của họ có được đánh giá đúng đắn. Có thể hay không thể giải phóng người phụ nữ ra khỏi những ràng buộc phi lí xưa nay?
Sinh ra làm phận đàn bà đã là bể khổ. (Ảnh minh họa)
Đàn bà à đừng quá trông mong hay nghĩ đời mình phải dựa vào đàn ông mà sống. Chọn chồng y như chơi một canh bạc lớn đặt hết toàn bộ cuộc đời mình. Hên thì đời màu hồng, còn xui thì chắc có lẽ là màu xám, xui nữa thì màu đen thùi lùi.
Sinh ra làm phận đàn bà đã là một thua thiệt rồi, thua thiệt về mọi thứ. Đàn ông ấy, có thể có vợ lớn, vợ bé, vậy đàn bà? Đàn bà có thể có chồng lớn, chồng bé không? Đàn ông có quyền ăn uống say xỉn bét nhè, rồi về nằm ườn ra cho vợ dọn, rồi gọi đó là công việc, là giao tiếp, là quan hệ rộng rãi để làm ăn. Đàn bà cứ thử như “quan hệ” rộng rãi như đàn ông đi, rồi xem có bị chết chìm bởi nước bọt của thiên hạ hay không?
Đàn bà thử ‘quan hệ’ thoáng như đàn ông đi, chết chìm bởi nước bọt của thiên hạ ngay. (Ảnh minh họa)
Bao giờ cũng thao thao bất tuyệt về quyền lợi phụ nữ, rồi bình đẳng giới mà có thấy thời nào thật sự là bình đẳng đâu. Chuẩn của đàn bà muôn đời nay mà người ta vẫn nghĩ, là sống đến lớn, lấy chồng rồi sinh con, làm cái công việc thiêng liêng là duy trì nòi giống, sản sinh ra cái thế hệ tiếp theo mang dáng vóc, hình hài của cả hai gia đình.Cứ như bây giờ đàn bà chán việc có chồng đầy ra đấy, người ta làm mẹ đơn thân, có mấy ai thấu hiểu được lí do, hay họ lại cho là giống loài dị biệt?
Tóm lại đàn bà à, khổ đấy, nhưng đừng than thở, cũng đừng thốt lên ” kiếp sau tôi muốn làm đàn ông”. Hãy sống để đàn ông phải thốt lên rằng:
“Ôi đàn bà là những niềm đau
Hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao
Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu.
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là vần thơ say
Khúc nhạc chua cay.”