Chắc chắn lần đầu ra mắt nhà người yêu là chuyện mà tất cả mọi cô con dâu đều… sợ hãi. Nỗi lòng này, chắc có lẽ các “bà mẹ bỉm sữa” là những người hiểu rõ nhất.
Lần đầu gặp gỡ, ai cũng muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tốt lành. Nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều theo ý con người. Vẫn có những câu chuyện “oái oăm” xảy ra, khiến nàng dâu tương lai dở khóc dở cười không biết làm sao cho vừa hợp lòng người lại vừa thoải mái lòng mình.
Trường hợp của một cô sinh viên năm 2 dưới đây cũng tương tự. Chẳng kì vọng mọi chuyện diễn ra hoàn toàn tốt đẹp khi lần đầu ra mắt nhà người yêu, chỉ mong ngày ấy yên bình trôi qua nhưng dường như vẫn là điều… xa vời quá. Tâm sự của cô gái trên một diễn đàn khiến nhiều người vừa giận, vừa thương, vừa cười, vừa khóc… “hot” đến nỗi, chỉ trong khoảng 2 giờ đồng hồ đã thu hút 1 ngàn lượt chia sẻ, 2.400 lượt bình luận:
“Bi kịch ra mắt nhà người yêu
Em và họ hàng nhà anh người yêu ghét lẫn nhau.
Em học năm 2 Thương Mại, anh người yêu đã ra trường đi làm rồi, lương cũng không phải cao quá nhưng ổn định và rất có chí tiến thủ, quê Nam Định. Em cũng quê gốc Nam Định nhưng cả nhà em chuyển lên Hà Nội từ khi em lên 5 tuổi.
Một ngày đẹp trời, anh người yêu bảo về nhà ra mắt gia đình, em thì không thấy có vấn đề gì nên đồng ý. Ngày nghỉ, hai đứa bắt xe về quê. Ảnh bảo chỉ người trong nhà thôi. Ôi lúc về đến nhà anh ấy, em bị sốc luôn, đúng là chỉ có người trong nhà: nhà chính, nhà phụ, nhà bếp chứ không có ai ngoài sân…. một huyện người luôn, chắc cả họ nhà ảnh ở đó luôn.
Đi vào đến sân thế là như ong vỡ tổ ào ào ra: “Kìa kìa chú T về kìa, hàng về kìa”, “chị abcxyz ơi, người yêu anh T về này, “đâu đâu cháu dâu tao đâu”… Ôi đau cả đầu, chắc anh ý cũng không ngờ, thấy mặt đần cả ra.
Xong mọi người kéo vào mâm ăn cơm luôn, em ngồi một mâm, anh ấy ngồi mâm khác, em hơi run. Bắt đầu các cô bác hỏi em như hỏi cung, cứ hỏi liên tục hỏi.
Bi hài chuyện ra mắt nhà người yêu của cô nữ sinh năm 2. (Ảnh minh họa)
Ở nhà em, từ bé giờ em ăn quen kiểu riêng mình một bộ thìa đũa bát đĩa, không hẳn sợ bẩn mà vì em quen từ khi bé tí rồi, ở đâu thì theo đó em cũng biết nên em không đòi hỏi gì nhưng em vẫn ăn thìa. Thế là các bác cứ nhìn em xong bảo lớn rồi còn ăn thìa sao lại thế. Xong có một nhóc chắc học lớp 4,5 gì đó kêu: “Ai ăn thìa? Cô kia á, lớn rồi còn ăn thìa, ngu thế?”. Em cứng họng luôn, nhưng em chỉ cười cười bảo cháu quen rồi ạ. “Quen cái gì mà quen, bỏ thìa xuống ăn đũa đi, con gái con lứa”. Thôi thì em cũng bỏ nhưng vẫn tức thằng bé kia nó nói rất hỗn, còn nói trống không nữa.
Có một em gái ngồi ngay cạnh em, nó học lớp 10 nói chuyện với mẹ nó như này:
– Mẹ múc con bát canh.
– Canh này chua lắm đấy.
– Bảo múc cứ múc đi, chua hay không tự con biết.
Ủa, sao không ai thấy nó láo hay sao mà không ai nói gì vậy trời đất ơi?
Xong cơm, em ra một chỗ gọt hoa quả, mấy đứa lít nhít túm vào, nhìn chúng nó đáng yêu đấy nhưng không, hoàn toàn không. Em chìm trong những câu nói như này của mấy đứa bé, cao nhất là học lớp 6: “Đưa đây miếng nữa nào, cho miếng dưa!”, “Gọt xong chưa, không bổ cái này à, bóc cái này đi!”… Em nhắc: “Các cháu phải bảo là Cô ơi, nhớ chưa”. Xong có bác bảo: “Khiếp chưa về làm dâu đã lên mặt với ai không biết”.
Em cắt gọt các thể loại hoa quả chia ra các đĩa rồi mời mọi người thì lại: “Ui giời ơi, cô này rách việc quá, tiểu thư quá T ạ, không để hết vào một đĩa lại còn bày ra lắm đĩa thế này”.
Bi kịch tiếp nữa lúc đi rửa bát, các bác đứng nhìn em như nhìn voi trong sở thú, xong bắt đầu:
– Giời ôi cho ít nước rửa bát thôi, lãng phí thế, có tí bát mà, lại còn phải đeo găng tay đúng là tiểu thư con nhà giàu, thảo nào chân tay trắng nõn thế kia, chắc ở nhà chả phải đụng gì, nhà chắc có ôsin”…
– Dạ không, ở nhà cháu vẫn nấu cơm rửa bát, mà nhà cháu cũng không có người giúp việc.
– Gớm còn lâu, cái bọn bây giờ á, lười bỏ xừ có mà làm khối.
Xong anh người yêu ra giải vây, ngồi rửa bát cùng em thì: “Chưa gì đã bắt đàn ông rửa bát thế này á, chết chết hỏng hỏng, lấy vợ giàu hơn là khổ lắm”.
Anh người yêu bảo các bác nhà anh toàn thế, em cứ kệ đi. Mình em rửa hết chỗ đó, có ai giúp trong khi có đến một núi các em gái lớn rồi chả chịu làm gì, ăn nói thì hỗn láo trống không. Em muốn về ngay lập tức, lúc sau mẹ anh người yêu ra dọn cùng 2 đứa, bác cũng bảo: “Con thông cảm nhé, các bác ấy nói vậy chứ không có gì ác ý”.
Dọn dẹp xong hết, bác gái bảo em ngủ lại sáng mai về Hà Nội, em còn chưa kịp từ chối thì anh đã rất cương quyết từ chối, may quá ở thêm chắc em điên mất.
Mấy hôm sau em thấy anh người yêu được “tag” trong một tấm hình chụp hôm ra mắt đó, con bé láo láo mà bảo mẹ múc canh chụp, em tò mò vào facebook nó xem thì phát hiện có một tấm hình chụp lúc em rửa bát với dòng chú thích như này: “Ra mắt người yêu ông anh, trông cũng được nhưng chẳng ra gì, tiểu thư ẽo ợt, cũng định ra giúp nhưng ghét”.
Em cho anh người yêu xem, rồi bảo anh có thể bảo nó thôi ngay cái trò bố láo này đi không? Em không ngại chửi cho nó một trận nếu nó tiếp tục đâu. Chắc người yêu em có nói nó, xong nó nhắn tin cho em: “Chị không dám ra mặt lại phải nhờ anh T à, chị chưa bước qua cửa nhà này đâu, đừng có lên mặt ạ”.
Từ hôm đó giờ, em cứ nhìn mặt anh người yêu là lại thấy bực bực dù biết ảnh không làm gì sai, xong cứ nghĩ mông lung: Mình mà về nhà đấy thì sẽ làm loạn mất, chịu làm sao được. Em nên giải quyết thế nào cho êm đẹp mà em đỡ bực mình nhỉ?”
Không phải tất cả đều đồng tình với nhân vật chính trong câu chuyện, lần đầu ra mắt nhà người yêu chưa gì đã vội lên án gia đình anh thế này, họ hàng anh thế kia… Thật ra, chính bản thân người con gái này cũng còn nhiều khiếm khuyết, chẳng hạn như lớn tuổi rồi mà vẫn còn ăn thìa, không chịu ăn đũa… Tuy nhiên, phần lớn đều tỏ ra phẫn nộ thay cho nhân vật chính bởi rơi vào một gia đình có nhiều thành viên… quá sức tưởng tượng. Câu hỏi cuối bài của cô gái vẫn còn bỏ ngỏ, liệu ai sẽ là người có đủ sâu sắc để tìm ra cách giải quyết “vừa êm đẹp mà vừa đỡ bực mình” cho nhân vật chính đây?