Sinh ra làm người đã khổ, làm phụ nữ lại càng khổ hơn. Phụ nữ vẫn hô hào nhau: “Hãy sống cho mình đi! Hãy vui chơi, hưởng thụ, chăm sóc cho chính bản thân trước đã”. Biết là thế nhưng làm đâu có phải chuyện dễ. Ai chăm con? Ai dạy chúng học bài? Ai cơm nước nhà cửa? Nếu may mắn bạn sẽ kiếm được một anh chồng biết chia sẻ việc nhà với vợ. Bạn sẽ dễ thở hơn nhưng không có nghĩa được rảnh rang đi chơi, lượn lờ bát phố, spa làm đẹp. Bạn sẽ có thời gian trồng thêm ít rau mầm, đưa thằng lớn đi học bơi, cho con bé đi học vẽ. May mắn chồng có đủ tiền để thuê người giúp việc thì họ cũng chẳng thể đảm đương được tất cả khối lượng công việc của bạn. Rồi chẳng may chồng mèo mỡ với người giúp việc, khéo vợ lại thành giúp việc, giúp việc lại thành vợ. Mệt lắm!
Còn những đức lang quân có sở thích hướng ngoại đừng hy vọng gì. Nay anh đi đá bóng, mai anh đi nhậu, ngày kia anh đi uống cà phê, ngày kìa anh đi chơi cờ tướng, mọi việc ở nhà em “toàn quyền định đoạt’’. Thế thì có mà “Hãy sống cho mình” làm sao được, chả vàng mắt ra ấy chứ, thời gian đâu mà dành cho bản thân nhiều hơn?
Chồng đi đá bóng muộn mới về, vợ cũng đi tập thẩm mỹ, mát xa làm đẹp, con nhỏ ở nhà ai trông? Ai chăm? Ai dạy học? Những bác ngoại tứ tuần có muốn sống cho mình một chút may ra còn được chứ chị em đang trong “độ tuổi sinh sản” mà muốn sống cho riêng mình hơi bị khó. Điện thoại, năm thay một cái; xe máy vài ba năm cũng nên thay một cái nhưng vợ chẳng có lý do gì để được thay mặc dù có xuống cấp, có đời sầu đến thế nào đi chăng nữa.
Vậy là các anh, các bác ngao ngán cái món đồ cổ ở nhà, sinh ra khao khát những thứ mới lạ ở bên ngoài, ao ước được tự do, được sở hữu. Giống như những chú chuột chạy vòng quanh cánh đồng, thửa ruộng nào cũng mẩy bông, trĩu hạt, thửa ruộng nào cũng muốn khám phá, chạy hết ruộng nọ sang ruộng kia mà không hiểu rằng ruộng nào mà ruộng chẳng trồng lúa. Ăn xong thì cũng no, ăn mãi cũng chán như nhau cả thôi.
Đàn bà cũng nên thông cảm cho chồng vì đàn ông đã có vợ như những hũ mật, thu hút kiến ong, cả ruồi nhặng. Anh ấy là đàn ông, có bản năng truyền sinh, tìm kiếm càng nhiều đối tác, nhân giống nguồn gene càng nhiều càng tốt nên chẳng trách được anh ta thích gái đẹp, mê phim sex, xây dựng bộ sưu tập. Chỉ trách mình lúc lấy chồng chẳng nghĩ cho kỹ, lấy chồng xong rồi cứ cắm cổ hy sinh vì chồng vì con.
Anh ta càng chín chắn, phong độ, có tiền có quyền, có kinh nghiệm giường chiếu, có kỹ năng chinh phục, am hiểu tâm lý phụ nữ, nguy cơ người vợ bị mất chồng càng cao. Hỏi sao thanh niên chưa vợ đầy ra mà mấy em chưa chồng lại cứ thích lao vào những anh đàn ông có vợ. Đàn ông coi ngoại tình như đi đổi gió, còn đối với người vợ bị phản bội đó là một vết dao dâm, một vết thương thấu tim vĩnh viễn không bao giờ liền miệng. Dù tha thứ hay không người vợ vẫn phải chịu tổn thương và ám ảnh đến suốt cuộc đời.
Nếu đã xác định lấy vợ lấy chồng, cùng nhau sinh con đẻ cái thì nên đặt giá trị gia đình và lợi ích chung lên trước, đừng bao giờ đặt lợi ích cá nhân, thú vui giải trí lên trước. Ai cũng sống vì mình, ai sẽ sống vì con, vì gia đình? Nếu không thể hy sinh cái tôi thì chỉ nên duy trì cuộc sống yêu đương, bồ bịch, không ràng buộc. Phụ nữ khổ bởi sau khi có con không thể bỏ con sống cho riêng mình, muốn bỏ chồng, muốn buông tay đấy nhưng đâu phải cứ nói buông là buông.
Kết hôn rồi, nếu ngôi nhà chung là nhà gạch thì cả hai vợ chồng cùng làm thợ xây, sửa chữa, vôi ve, trám vá, xây dựng cho nó ngày càng trở nên vững chắc và đẹp đẽ. Còn nếu ngôi nhà chung là nhà gỗ thì cả hai lại phải chung tay làm thợ mộc để gìn giữ sao cho ấm ấp và chắc chắn. Nếu có chia tay với tập một, viết tiếp tập hai thì cũng có “kinh nghiệm xây dựng”, cũng sống hết mình vì gia đình. Mà có lấy mấy tập đi chăng nữa cũng phải sống với nhau, phải cãi nhau, thậm chí còn phải say nắng cảm gió nhiều nhiều lần nữa. Khối anh chồng sau khi bỏ vợ lại muốn quay về, đơn giản vì cô vợ mới “hóa ra cũng rứa”.
Đã yêu nhau, lấy nhau, nếu chưa có con thì vì nhau, còn nếu có con rồi thì vì con, vì gia đình. Chứ lấy nhau vài năm, chồng phát hiện ra em đồng nghiệp mới là tình yêu đích thực, vợ lại thấy anh hàng xóm mới chính là nửa còn lại của cuộc đời mình thì chết. Sống bên nhau dăm năm, chồng nghe theo tiếng gọi của tình yêu, vợ đi theo tiếng gọi của trái tim, ngôi nhà cũ và những đứa trẻ ai sẽ chăm lo? Trái tim thường lỗi nhịp, cảm xúc bao giờ cũng đẹp đẽ, yêu không phải là cái tội nhưng nếu bỏ vợ vì yêu sẽ phải bỏ bao nhiêu lần vợ? Bỏ vợ xong rồi, lấy vợ mới, có chắc không yêu thêm một bông hoa dại dọc đường về?
Đọc câu “Phụ nữ hãy sống cho chính mình” mà xót lòng. Sống cho mình kiểu gì đây? Cũng giống như câu “Không chịu được nữa thì hãy buông tay”. Tan nát cõi lòng đấy nhưng đâu phải cứ nói buông là buông. Đã sống cùng nhau hãy hướng trái tim về nhau, đừng coi hôn nhân như một trò đùa, bước vào rồi lại bước ra mà không hề có một chút nghĩ suy và trách nhiệm. Vợ chồng sống với nhau không chỉ vì yêu mà còn vì thương, không chỉ vì tình mà còn vì nghĩa, vì nể trọng. Cứ say nắng một em rồi lại muốn bỏ vợ, lại so sánh em của ngày hôm nay với vợ của ngày hôm nay thì nát bét. Sao không so sánh em với vợ của mình nhiều năm trước đó, người con gái đã trao cho anh cả tuổi xuân đã sống bên anh với biết bao hy sinh, tình nghĩa?
Các em gái chưa chồng à, hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi mới bước chân vào ngôi nhà hôn nhân em nhé, kẻo rồi đến lúc có “Muốn sống cho mình” cũng cảm thấy khó khăn. Hãy lựa chọn cho mình một người đàn ông tốt, người có thể giúp em được “sống cho mình” ngoài những lúc dành cho chồng con. Đàn ông thân mến! Phụ nữ luôn có thể tự tạo cho mình một cuộc sống hạnh phúc nhưng những người vợ sẽ chỉ hạnh phúc khi người chồng luôn mong muốn cô ấy được hạnh phúc và làm mọi việc để vợ con mình được hạnh phúc.
Chanh Ngọt