Bản chất của người Việt cổ là hồn nhiên, phóng khoáng, chính vì thế mà đời sống tình dục được coi là việc tự nhiên. Sau này, tiếp thu nền văn hóa Trung Hoa, tổ tiên ta dần tách rời khỏi đời sống tự nhiên mà ép vào khuôn khổ lễ giáo, thành thử chuyện tình dục không được đưa ra bàn luận, và coi là đặc quyền của giai cấp quan lại phong kiến. Thành thử đó là điều đáng tiếc, khi mà việc giáo dục tình dục, giáo dục giới tính không được coi trọng, dẫn đến việc khí chất của người Việt không được tốt so với các dân tộc khác. Tuy nhiên, bằng cách này cách khác, tổ tiên ta vẫn truyền lại cho nhau những kinh nghiệm về tình dục đúng đắn, mà nhiều trong số đó cho đến ngày nay, vẫn có giá trị và đã được y học hiện đại công nhận.
Quan niệm tình dục của ông cha ta ngày xưa khắt khe hơn hiện đại rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Từ rất sớm, người xưa đã đặc biệt coi trọng vấn đề dưỡng sinh trong quan hệ tình dục. Một mặt coi “nam nữ tương hành giống như trời đất tương sinh”, “độc dương không sinh, độc âm không thành”, nhưng mặt khác lại nhắc nhở phải coi hoạt động tình dục như một thứ “đạo” mà con người phải tu luyện. Người xưa cho rằng, nam là dương, nữ là âm, âm dương giao hợp chính là đạo của trời đất. Nếu cấm dục, âm dương không được tương giao thì sẽ phát sinh bệnh tật. Và dục, phải được nẩy nở từ cả hai phía âm dương, khuyết một sẽ bất thành.
Người xưa cũng cho rằng, nam nữ vị thành niên sinh hoạt tình dục quá sớm sẽ phá âm thương tinh, tổn hao nguyên khí, không những ảnh hưởng xấu đến quá trình sinh trưởng phát dục mà còn gây bất lợi cho sự sinh nở sau này. Vì thế, sách y học thời cổ thường nhấn mạnh: “Nam phá dương thái tảo tắc thương kỳ tinh khí, nữ phá âm thái tảo tắc thương kỳ huyết mạch” (nam sinh hoạt tình dục quá sớm sẽ tổn thương tinh khí, nữ sinh hoạt tình dục quá sớm sẽ tổn thương huyết mạch). Không những thế, hoạt động tình dục quá sớm còn có thể tạo thành “ngũ thể hữu bất mãn chi xứ, dị nhật hữu nan trạng chi tật”, “ngũ thể bất mãn” ý muốn nói đến tình trạng công năng sinh lý và phát dục chưa được hoàn chỉnh, “nan trạng chi tật” là chỉ bệnh lý của hệ thống sinh dục cả về cơ năng và thực thể.
Tục ngữ có câu: “Tham dục mau già chóng chết”. Lý Bằng Phi, danh y đời Nguyên đã nói: Tình dục thái quá có thể làm hao tổn chân nguyên, khô kiệt tinh tủy, làm thận hư liệt dương, mắt mờ tai điếc, cơ thể hao gầy, răng hư tóc rụng và cuối cùng sức lực tàn tạ mà dẫn đến cái chết, “mệnh đồng triều lộ” (mệnh như sương sớm). Theo cổ nhân, sinh hoạt tình dục phải có chừng có mực, phải tùy theo tuổi tác, tình trạng sức khỏe và điều kiện sống mà lựa chọn tần số cho phù hợp. Quan điểm chung của các nhà dưỡng sinh thời cổ là: tuổi càng cao thì càng giảm dần hoạt động tình dục, khi già yếu thì ngừng hẳn.
Người xưa cũng hết sức chú ý đến những điều cấm kỵ trong đời sống tình dục, để tránh tổn hại cho con người. Những khi quá no hoặc quá đói, say rượu, lao động quá vất vả, trong người có điều buồn bực, bị bệnh nặng, phụ nữ đang hành kinh hoặc mang thai, thời tiết quá nóng nực hoặc quá lạnh giá… thì nên tiết dục, tránh phòng sự để giữ gìn sức khỏe. Cần tránh “thất tổn” (7 điều có hại) trong dưỡng sinh tình dục theo sách Thiên hạ chí đạo đàm:
1 – Khi giao hợp dương vật bị đau, đường dẫn tinh bế tắc, thận khí không có tinh để xuất, còn gọi là nội bế.
2 – Khi giao hợp mồ hôi vã đầm đìa, còn gọi là dương khí ngoại tiết.
3 – Khi giao hợp không biết tiết chế, giao hợp vô độ, khiến cho tinh dịch hư hao nhiều, gọi là kiệt.
4 – Khi giao hợp, dương vật không cương cứng được, gọi là vật (không thể).
5 – Giao hợp, thở hổn hển, khó thở, trong lòng phiền muộn, tinh thần hoảng loạn, gọi là phiền.
6 – Không có ham muốn tình dục, nếu cưỡng ép giao hợp sẽ gây hại cho sức khỏe và nguy hại nếu thụ thai, gọi là tuyệt.
7 – Giao hợp quá nhanh, chỉ làm tinh khí hao tán vô ích, gọi là phí.
Người xưa cũng chú ý đặc biệt đến việc giữ gìn sức khỏe trong việc quan hệ tình dục. Đầu tiên, cần chú trọng sự hòa hợp trong phòng sự. Tiếp đến, phải nắm được phương pháp khí công đạo dẫn để bảo vệ sức khỏe; và cốt yếu, phải chú ý vệ sinh khi sinh hoạt tình dục. Ví như, trước khi hành phòng vợ chồng nên “từ từ đùa vui” cốt để cả hai đều “thần hòa ý cảm”, tình ý quấn quít khiến cho dương khí hưng thịnh mà khuấy cảm ham muốn. Những điểm này, hoàn toàn hợp với cách mà phương Tây thường dùng. Bởi vậy, người ta nói, đi đến tận cùng thì văn hóa Đông-Tây sẽ gặp nhau.
Người xưa luôn nhắc nhở việc tránh tình trạng cả hai chưa đồng cảm mà đột ngột hành phòng khiến cho khoái cảm không đạt được mà hiệu quả có lợi cho sức khỏe cũng mất. Khi giao tiếp, trước tiên nên nhẹ nhàng xoa bóp mơn man, chú ý thở sâu để dẫn khí và tập trung sự chú ý vào đan điền. Khi tiết tinh phải ngậm miệng, mở mắt, ngừng thở, nắm chặt hai bàn tay để điều ích tinh thần.
Sau khi phòng sự, ngoài việc phải rửa sạch bộ phận sinh dục, cần dùng các loại bột thuốc có công dụng phương hương hóa trọc (chống nhiễm trùng và làm thơm tho) xoa xát bên ngoài nhằm mục đích bảo vệ cơ quan sinh dục, dự phòng các chứng bệnh như thấp chẩn, thấp sang… Sách Thiên hạ chí đạo đàm thì khuyên nên thực hiện “bát ích” (8 điều có lợi nên làm) trong dưỡng sinh tình dục:
1 – Trước khi giao hợp phải luyện khí công đạo dẫn làm cho khí huyết lưu thông, gọi là trị khí.
2 – Khi giao hợp, ngậm nước miếng dưới lưỡi, chốc chốc nuốt xuống để bồi bổ cơ thể. Cũng chỉ phía nữ phải tiết âm dịch khi sinh hoạt, gọi là “chí mạt” hoặc “trị mạt”.
3 – Phải biết giao hợp đúng lúc, gọi là tri thời.
4 – Biết giữ tinh khí, không để tinh dịch tràn ra quá mức, gọi là súc khí.
5 – Nam nữ phải hiệp đồng ăn ý với nhau, nam nuốt nước bọt, nữ tiết âm dịch, gọi là hòa mạt.
6 – Khi đã đạt khoái cảm thì ngừng, không nên tiếp tục dẫn đến kiệt sức, để tích lũy tinh khí.
7 – Khi giao hợp phải biết cách dành một phần dự trữ, không để tổn thương nguyên khí, gọi là trì doanh.
8 – Khi giao hợp, đôi bên chớ mải mê hoan lạc, chú ý tỉnh táo biết khi nào nên dừng để giữ gìn sức khỏe.
Tình dục là một nhu cầu tâm sinh lý tự nhiên và tất yếu của con người. Y thư kinh điển Hoàng đế nội kinh đã viết: “Âm dương là đạo của trời đất vậy”, ý muốn nói mọi sự vật trên thế gian, kể cả hoạt động tình dục, đều phải dùng âm dương làm phép tắc để phân tích và nhận thức.
Có thể nói, những kiến thức của người xưa về dưỡng sinh trong sinh hoạt tình dục là rất phong phú và sâu sắc. Ngày nay, hiểu biết của con người về tâm sinh lý tình dục ngày càng hoàn hảo nhưng kiến thức dưỡng sinh tình dục của cổ nhân vẫn hết sức hữu ích. Nó là kiến thức đáng để chúng ta học hỏi, chứ không phải là những quan niệm dân gian hết sức tầm phào như thể để khẳng định sự mạnh mẽ của đàn ông trong chuyện này, và cũng hết sức hoang đường mà từ lâu nay, người ta vẫn truyền tai nhau như chân lý