Anh người Bắc, tôi người Nam, chúng tôi quen và yêu nhau được 3 năm thì quyết định đi tới hôn nhân. Anh cũng như bao người đàn ông khác, rất đỗi bình thường và không có gì gọi là đặc biệt. Bước vào đời sống hôn nhân, tôi vẫn không tưởng tượng rằng cuộc hôn nhân sai lầm này lại khiến bản thân mình rơi vào ngõ cụt, lấy đi nhiều nước mắt như vậy.
Anh là người gốc Bắc nên tính rất gia trưởng. Một khi đã quyết định gì là bắt tôi phải làm, phải nghe theo. Cưới nhau về không được bao lâu thì tôi mang thai. Thời gian mang bầu cu Tít, anh nhậu đêm hôm, thậm chí có lúc 2-3h sáng mới về. Nhưng đâu phải chỉ có mỗi nhậu không thôi, có lúc anh còn đi đánh bài suốt đêm. Tôi khóc lóc, gọi anh chục lần anh cũng không thèm nghe máy. Những tưởng anh sẽ thay đổi sau khi tôi sinh cu Tít, nhưng không, chuỗi ngày u ám bắt đầu từ đây…
Vừa sinh cu Tít được 7 ngày, khi tầng sinh môn của tôi vẫn còn đau, anh lừa tôi đi nhậu bên nhà hàng xóm nhưng thực chất là đi đánh bài. Sau khi cho cu Tít ngủ, khoảng 11h tối, tôi rón rén mở cổng và chạy qua nhà hàng xóm để xem điều anh nói có thực sự đúng. Nhưng nhà người ta đã tắt đèn, đóng cửa đi ngủ. Tôi chạy ù về nhà, lòng rối bời và không nghĩ được gì nữa. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được cảm giác ngày hôm ấy.
Những tháng đầu sau sinh, tôi dường như rơi vào trạng thái trầm cảm. Suốt ngày chỉ nhìn vào con, ít trò chuyện, chia sẻ với ai. Chúng tôi suốt ngày cãi vã và tôi dần nhận thấy cuộc hôn nhân sai lầm này đang đi vào ngõ cụt. Tính anh rất dễ nổi khùng vô cớ. Anh có thể chửi tôi bằng những lời lẽ thô tục, và chẳng bao giờ nói với vợ được một câu nhẹ nhàng. Tôi tự đặt ra câu hỏi: Sao lúc yêu, anh khác quá vậy, hay bây giờ anh chán tôi rồi?
Mỗi lần hai vợ chồng xảy ra chuyện, tôi thường tâm sự với chị gái. Chị khuyên tôi cần mạnh mẽ, hãy sống vì bản thân mình, vì con mình chứ đừng vì ai khác. Ngộ ra được từ những điều chị nói, tôi không còn ủ rũ, suy nghĩ tiêu cực nữa. Thay vào đó, hàng ngày tôi dành thời gian trò chuyện, chăm con, tự trau chuốt lại bản thân. Tôi luôn dặn lòng rằng, mẹ hạnh phúc thì con mới hạnh phúc. Tôi cố gắng mỗi ngày, tự tìm cho mình một công việc ổn định và tự chủ về tài chính.
Tôi chợt nghĩ, cuộc hôn nhân sai lầm này dù gì cũng là do mình lựa chọn nên mình phải chấp nhận. Bản thân mình sẽ tự thay đổi, chứ mình không mong sẽ thay đổi được người khác. Cu Tít thì cứ lớn lên từng ngày, tôi lấy đó làm niềm hạnh phúc. Chồng đi nhậu nhẹt hay đi đâu về muộn, tôi cũng không gào thét như trước mà thay vào đó là sự im lặng. Được một thời gian, thấy chồng có chút thay đổi, dành thời gian cho tôi và cu Tít nhiều hơn. Và sau này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi vẫn sẽ tự hào vì đã có cu Tít, con sẽ là điểm tựa và là “người bạn” đồng hành cùng tôi.