Em 22 tuổi, vừa có con và đã ly hôn! Giờ đứng trước lựa chọn có nên đi bước nữa hay không, em hoàn toàn không biết mình nên làm gì.
Năm 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp 3, em đã cãi lời bố mẹ, không tiếp tục thi Đại học như bao bạn bè đồng trang lứa. Lúc đó, em gặp anh – một anh chàng đã 28, gia đình giục anh phải cưới vợ sớm. Anh hứa hẹn sau khi kết hôn về, em chỉ cần ở nhà chăm con, mọi việc cứ để anh lo. Tin vào những lời hứa, em đã quyết định lấy chồng nhà giàu ở tuổi 18. Nhìn bạn bè ngày ngày đến giảng đường, em cảm thấy mình may mắn vì không cần cố gắng, không cần nỗ lực nhiều vẫn có cuộc sống sung sướng, hạnh phúc.
Rồi em có thai đúng như ý muốn của anh và gia đình bên chồng. Những ngày đầu, anh hạnh phúc, chăm lo cho mẹ con em từng chút. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng, đáp ứng mọi yêu cầu của em và khiến em cảm thấy mình thật sự là một người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng sau đó, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Vì không đáp ứng được nhu cầu sinh lý cho anh trong những ngày em đang mang thai, anh đã tìm đến người phụ nữ khác. Là một người phụ nữ cùng cơ quan với anh, xinh đẹp, có học thức. Đi làm về, anh liền đến bên cô ta, ở tới tối khuya mới về nhà. Thậm chí anh còn công khai đi du lịch cùng cô ta cả tuần, không thèm giấu diếm chuyện anh đang có nhân tình bên ngoài.
Những tháng ngày đó, em như rơi vào trầm cảm. Mang nặng đẻ đau, bố mẹ ruột thì từ mặt vì em đã tự ý bỏ học Đại học để theo anh. Chồng thì ở bên ngoài với tình nhân, bố mẹ chồng thì hờ hững không quan tâm. Một mình tự lo lấy mọi thứ. Rồi cuối cùng, chuyện gì đến cũng đến. Anh trở về nhà, nói rằng: “Cô hãy buông tha và trả tự do cho tôi đi. Một mình tôi phải kiếm tiền, vừa lo bản thân, lo cho cô, lo cho con. Cái thể loại đàn bà ăn bám như cô, chỉ là cái máy đẻ mà thôi.”
Đơn ly hôn anh đã ký sẵn, chỉ một khoảng thời gian ngắn sau khi lấy chồng nhà giàu, em sinh con. Vì con còn nhỏ nên tòa quyết định cho em toàn quyền nuôi con, anh có thể chu cấp tiền và đến gặp con. Những tuần đầu anh còn thăm con được vài lần. Sau đó nghe tin tình nhân mang thai, anh hoàn toàn quên mất đứa con chung của em và anh.
Có lẽ, em đã sai. Sai vì yêu anh, sai vì tin tưởng anh. Và, sai vì đã không tiếp tục học, tự hạ thấp giá trị bản thân mình và khiến người khác xem thường mình. Nếu em học hành tử tế, có công việc đàng hoàng, không vội vàng tin tưởng lấy chồng nhà giàu để bỏ qua tất cả cơ hội, chắc có lẽ bi kịch cuộc đời em sẽ không xuất hiện.
Con ốm, con đau, tiền nuôi con cũng không còn. Em gửi con ở nhà dì dưới quê, vay một ít tiền rồi đi làm buổi sáng, đăng ký học nghề vào buổi tối. Nhớ con chứ, nhưng giờ ở nhà nuôi con thì tiền đâu mà sống. Cuộc sống của em rơi vào một chuỗi ngày nhàm chán, đau lòng. May sao tại nơi làm việc mới, em gặp anh. Anh không hứa hẹn, không nói những lời hoa mỹ. Anh âm thầm ở bên cạnh, giúp đỡ, chăm sóc em. Cuối tuần, anh cùng em về quê để thăm con. Anh thương đứa trẻ như con của mình.
Nhưng đã một lần dang dở vì lấy chồng nhà giàu, em thật sự không biết liệu có nên đi thêm bước nữa? Bỏ lỡ anh, em sợ mình sẽ hối hận. Nhưng thật lòng bây giờ em chẳng dám tin vào đàn ông nữa. Xin hãy cho em lời khuyên, em nên làm gì bây giờ?